Chương 9: QUY ĐỊNH TẤT CẢ VỀ CHÚA NHƯ CỨU CÁNH SAU HẾT

 

Luật hạnh phúc

 

Con ơi! Muốn được hạnh phúc thật con phải đặt Cha làm cứu cánh trước hết và sau hết của con.

 

       Tư tưởng đó sẽ luyện lọc cảm tình con để khỏi chiều hướng về mình con và tạo vật một cách thái quá!

 

       Vì nếu con tự tìm con trong bất luận điều gì, con sẽ suy nhược và khô lạnh ngay.

 

       Vậy con hãy qui hướng mọi sự về Cha như cứu cánh chính của con, vì chính Cha đã ban cho con mọi sự.

 

       Con hãy suy nghĩ như tất cả từng điều phát xuất từ một nguồn tuyệt hảo, và vì thế chúng phải hướng về Cha như về cội gốc của chúng.

 

Luật thánh hóa

 

Chính trong Cha như suối nước trường sinh mà người lớn, trẻ con, người giầu, người nghèo đến uống. Với người tự tình và thành tâm phụng thờ Cha, Cha sẽ ban cho hết ơn này đến ơn khác.

 

       Còn ai muốn được vinh dự ngoài Cha, muốn tìm thỏa mãn trong hư hèn thế tục, người đó chẳng bao giờ được vui mừng thật, tâm hồn họ không được tự do

 

mà phải khổ sầu đủ thứ.

 

       Trong con có gì hay, tốt, con đừng tưởng là của con; hay trong ai có nhân đức nào, con cũng đừng tưởng là của riêng họ.

 

Con hãy quy hướng mọi sự về Chúa, vì không có Chúa người ta chỉ là không. Cha đã ban tất cả, Cha sẽ đòi về tất cả, và Cha thẳng thắn buộc con phải biết ơn Cha cho xứng đáng.

 

Thắng lợi cuối cùng

 

Đây là chân lý, chân lý phế bỏ mọi hư vinh.

 

       Ở đâu có ơn Chúa và có Bác ái thật, ở đó không còn ghen tương, không còn chật hẹp, không còn tự ái.

 

       Vì tình yêu Chúa thắng phục tất cả và mở rộng các cơ năng của linh hồn. Nếu thực là khôn, con chỉ vui mừng trong Cha, tin tưởng nơi Cha, vì “không

ai là người tốt thật, trừ một mình Thiên Chúa” . Một mình Chúa đáng được chúc tụng trong tất cả và trên tất cả.

 

SUY NIỆM

 

Những gì ta có là của Chúa và phải quy hướng về Chúa là chính nguồn phát sinh chúng.

 

       Của riêng ta là tội: nó là sản phẩm của ý chí tự do và ác quả của nó là chết. Ai tự tôn, tự trọng và mong được người khác tôn trọng, người đó tiếm đoạt vinh dự

của Chúa và đáng Chúa ghét bỏ.

 

       Thánh Vương Đavit nói: “Chúa ghét và cười nhạo những ai cướp vinh dự của người khác”.

 

       Lạy Chúa! Đừng để con cướp vinh dự Chúa; con qui hướng mọi sự về Chúa, con dâng Chúa tất cả Vinh dự. Tội lỗi, xấu hổ, thấp hèn là kỷ nghiệp con, con xin vui

 

nhận. Xin Chúa thiêu hủy nó trong tình Chúa yêu.


Lc.18,19